Monday 13 August 2012

Wednesday 6 July 2011

Trầm Vương Gia ♥♥♥

My most favorite character from Kungfu Panda II ♥♥♥ :


Ps: Ảnh có độ lừa tềnh cao XD

Hầy ta xem Kungfu Panda chẳng thấy hay gì cả (*=__=*), chỉ thấy được cái kĩ xảo, ghét con gấu kinh khủng (*>o<*) a~. Dưng mà thích Trầm Vương Gia :">. 

Xem xong hoàn toàn không nhớ nổi cốt truyện, đúng là phim thiếu nhi, đơn giản đến mức ta không nhớ nổi cái kết (*=__=*), xem xong nhớ mỗi cái đuôi của Trầm Vương Gia XD. Còn nữa, nói về nghệ thuật Kungfu thì Trầm Vương Gia múa đẹp nhứt a~, ta theo chủ nghĩa tôn vinh cái đẹp (*^__^*), thế cho nên càng ghét gấu, không đẹp cũng chả đáng yêu, có mỗi lúc nhỏ coi được. Aizzzz, ta mà ghét cái gì thì ghét ghê lắm, sỉ vả hạ thấp nhiều lắm, thế cho nên phải dừng ở đây thôi (*=__=*)

Không biết có ai xem thấy giống ta không :"<

Friday 1 July 2011

From PG

Hôm nay lên PG Hai Bà Trưng chơi ngồi nghĩ truyện viết cho Bình Bình.


Hơ hơ mà ta chưa viết xong a~ (*^o^*)~ *phủi đít chạy*

Tuesday 28 June 2011

Nhật ký mèo què

  Ai nha :"<

Chiều nay ta đi chơi, vô tình thế nào nhặt được một chú mèo què

Mèo sơ sinh, vẫn còn dây rốn, chắc mới cỡ 3 ngày tuổi *aizz*

Không biết làm thế nào đành mang về nhà, mang về rồi mới để ý, chân bé cưng bị tật. Ngoài cái đuôi bị quặp thì chân phải cũng bị tật. Chân phải ngắn hơn chân trái và quặp vô trong, trông cứ như bị thiếu một khúc xương ấy. Lúc bò cứ phải lết lết một chân trông đáng thương vô cùng :((

Có lẽ là dị tật do giao phối cận huyết TT^TT. Khổ thân em nó, bị bỏ rơi.

Ta còn chưa biết phải nuôi ra sao đây :"<

Tối nay thấy bé nằm ngủ mà cứ gặm gặm chân, chắc là đói lắm. Pha sữa bò thì lại sợ đau bụng TT^TT.

Chắc ta phải ra ngoài mua sữa cho baby thôi.

Bình Bình mau về giúp ta nuôi mèo.

Friday 3 June 2011

Summer Cycling In Hot Weather

Chiều nay, sau một tuần tự kỷ không bước nửa bước ra khỏi phòng, xét thấy hôm nay là mùng Một trời không trăng không sao, Sensei đã quyết tâm ra ngoài lượn phố. Không ngờ rằng trong chuyến lượn phố này lại gặp được một cảnh tượng liêu nhân hiếm thấy giữa lòng Hà Nội. Ngày ma quỷ ra đường không ngờ với ta lại là ngày tốt a ngày tốt a =)).


Lúc đó ta đang thong dong đầu óc lòng thòng bay đi đâu đó, cứ liêu phiêu giữa phố Phan Đình Phùng và đường Hoàng Diệu, thì chợt thấy một chiếc xe đạp ngân sắc thanh thanh lượn qua, phong thái chậm rãi mà tiêu sái.

Trên xe là hai nam nhân, không, phải gọi là hai tiểu nam hài, độ tuổi trung gian giữa thanh niên và thiếu niên, có lẽ là tầm mười sáu hay mười bảy tuổi gì đó, vừa đi vừa cười cười nói nói.

Xét về tư sắc thì cả hai tiểu nam hài hoàn toàn không có gì đặc biệt, hoàn toàn không phải kiểu thiếu niên mi thanh mục tú mang vẻ đẹp mỹ miều như trong tiểu thuyết, bất quá lại trắng trẻo sạch sẽ hiếm thấy, toát ra thứ tư vị cực hảo. Dáng người thanh mảnh, không mập mà cũng không ốm. Nói thật nếu đi riêng thì cả hai trông đều giống tiểu thụ :)).

Kiểu đó mới là kiểu thụ lý tưởng của ta a~.

Hoàn toàn không phải là mỹ nhân nhưng lại có được tư thái khác người. Không phải loại thức ăn trang trí bắt mắt mà là loại bề ngoài đạm mạc nhưng hương vị thì cực hảo.

Nhưng điều làm ta chú ý nhất, chính là tư thế của hai bé lúc đó ^3^.

Bé công (có lẽ vậy), ngồi ở yên trước, chậm rãi mà bình ổn giữ tay lái. Còn bé thụ, hoàn toàn không phải ngồi ở yên sau ôm bé công, mà lại ngồi ở đằng trước bé công, chân đặt trên tay lái, cả người đổ vào lòng bé công, tư thế có thể gọi là ... cực kỳ nguy hiểm nha (theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng). Các tiểu hài tử chớ bắt chước chớ bắt chước :">.

Tất nhiên con phố lúc đó rất vắng, thực tình thì nó hầu như lúc nào cũng vắng, cho nên hai bé rất thoải mái mà vừa ngoạn vừa nói nói cười cười. Chắc chỉ có ta cứ ngây ngây ngốc ngốc mà len lén đi theo phía sau. Mà hai bé hình như đang rơi vào thế giới riêng nên hoàn toàn coi Tiểu Lam ta là ruồi muỗi vo ve. Bất quá thế lại càng tốt XD.

Trời mùa hè nóng nực, cả hai tiểu nam hài đều bận một bộ áo phông và quần ngố ngắn. Quần của hai bé đều có màu be (quần đôi chăng??? XD), bất quá quần bé công có sẫm hơn một chút. Bé thụ mặc áo phông trắng còn bé công là áo phông màu đỏ tía, trầm trầm mà chất :)).

Bé thụ thì cao cỡ 1m75 - 1m77 (ước chừng), còn bé công cỡ 1m77 - 1m79. Dáng thanh da trắng. Bất quá như đã nói ở trên, bé thụ hoàn toàn không nhỏ nhắn gì, dáng thụ gần đạt mức tiêu chuẩn, không gầy nhưng luôn tạo cho người ta một cỗ mỹ cảm thật mảnh khảnh mà cân đối. Cho nên ta thật khâm phục bé công, vừa đỡ bé thụ ngồi trong lòng, vừa rất thong dong mà bình ổn đạp xe đạp. Hoàn toàn không có một chút khó khăn gì, vẫn cúi xuống mỉm cười trò chuyện với bé thụ. Thậm chí một chút thở dốc cũng không có, mặt vẫn trắng trẻo hoàn toàn không ửng lên vì vận động. Mà bé công quả thực còn có phần gầy hơn so với bé thụ, cân đối nhưng tạo cho người khác cảm giác còn mảnh khảnh hơn. Ta tự hỏi sức mạnh kia bé lấy từ đâu ra??? Tình yêu chăng??? (*O*) 

Cảnh hai bé trò chuyện thực tình rất đáng yêu a~. Đôi mắt bé thụ dưới cặp kính trắng cứ cười híp lại (vâng, bé í đeo kính, còn bé công thì không). Bé công đáp lại bằng nụ cười cực kỳ ôn nhu và ánh mắt dịu dàng. Nhắc lại một lần nữa a~, hai bé hoàn toàn không đẹp, gương mặt không có một điểm đặc biệt, chỉ là trắng trẻo ngon miệng. Tư thế đạp xe của hai bé quả thực còn có phần kì quái, lại nguy hiểm. Nhưng dưới con phố thanh vắng, ánh nắng xuyên qua tán lá dày mà chiếu lên nụ cười của hai bé, gió còn phiêu diêu thổi nhẹ, những cánh hoa phượng đỏ, bằng lăng tím, dâu da xoan trắng, lá khô vàng, cứ thế mà tung bay phiêu động xung quanh hai tiểu nam hài. Khung cảnh lúc đó, vừa liêu nhân, vừa mị hoặc, lại tuyệt động lòng người, thật làm cho người ta không thể rời mắt được. Một cảm  giác ấm áp hạnh phúc vô cùng. Ơi hỡi thế gian tình là chi ~~~? Hỡi thế nhân ơi ái là gì ~~~? OTL=3
I am going crazy !!!

Monday 16 May 2011

Sensei lười quá Bình Bình ạ!!!

Xin lỗi Bình Bình nhá nhưng độ này Sensei lười quá đi a~~~~~

Thế cho nên tiến độ Hương thủy sắp tới sẽ chậm lắm :))

Cỡ 1 tháng 1 chap chăng :d

Vì Sensei cảm thấy mình cần thêm thời gian để rèn luyện vốn từ Hán Việt

Bù lại Sensei sẽ viết song song 1 truyện khác cho Bình Bình xem

Bằng giọng văn bình thường thôi cho nó dễ :))

Chẳng hạn truyện của Mã tổng và Bình Bình

Hoặc truyện hai anh thư sinh trong Văn Miếu Quốc Tử Giám chăng (cái này đang có ý tưởng a~)

Bình Bình đồng ý thì Sensei viết nhá :D

Saturday 7 May 2011

Bút Chì Gỗ



Sensei thì lúc nào cũng dùng bút chì gỗ.

Để vẽ thì khỏi nói rồi.

Nhưng cho dù là viết truyện, hay ghi bài giảng ở trên lớp, cũng vẫn là bút chì gỗ.

Bút chì gỗ không biết từ khi nào đã trở thành vật bất lý thân của Sensei.

Nhưng hôm qua lúc đang gọt bút chì, tự nhiên lại nghĩ thế này...

Dân số thế giới năm 2011 là khoảng bảy tỷ người, tức là một số bảy và chín số không (ở phía sau).

Trong đó có khoảng một tỷ người sử dụng bút chì gỗ (ước tính cá nhân của Sensei).

Trung bình một người một năm sử dụng hết ba cái bút chì gỗ. (Đấy là mức độ sử dụng tiết kiệm đến tối thiểu, không loại trừ trường hợp có người phí phạm dùng chưa được nửa cái đã vứt đi.)

Riêng Sensei thì một năm hết khoảng tám cái, đã dùng đến mức lúc đem đi gọt thì bút chì lọt thỏm vào cái lỗ của cái gọt bút. Không rút ra được, phải lấy compa mà khều.

Tiếp tục với số liệu khi nãy. Từ các phân tích phía trên ta thấy được một năm có khoảng ba tỷ cái bút chì gỗ được tiêu thụ (tức là một số ba và chín số không).

Khối lượng của một cây bút chì gỗ là khoảng hai mươi lăm gram.

Vậy cứ hai mươi ngàn cây bút chì gỗ sẽ có sức nặng tương đương với một cây gỗ lớn nặng nửa tấn,

Ba tỷ cây bút chì gỗ lại ứng với một trăm năm mươi ngàn cây gỗ lớn nặng nửa tấn.

Một trăm năm mươi ngàn cây gỗ lớn thì không biết ứng với bao nhiêu khu rừng??? Diện tích rừng bây giờ thu hẹp lại nhiều nên rất khó ước tính.

Nhưng nói đến đây có thể thấy một năm, chỉ với bút chì gỗ, con người ta tiêu thụ hết bao nhiêu tài nguyên.

Và sự thực là bút chì gỗ vốn thường được làm từ gỗ ép tái chế. Đương nhiên sẽ chẳng mấy ai chặt cây để làm bút chì gỗ.

Nhưng người ta lại chặt cây nhiều với mục đích khác.

Và những mục đích ấy tiêu thụ số lượng gỗ lớn hơn làm bút chì rất nhiều.

Thật phí phạm.

Bây giờ đến cả dùng bút chì gỗ mà Sensei cũng thấy thật là phí phạm. Tự hỏi mình có nên giữ lại số gỗ vụn còn thừa khi gọt bút chì hay không? Nhưng liệu người ta có cẩn thận phân loại từng mảnh vụn ấy ra mà đem đi tái chế? Hay lại vô tư mà vứt bỏ giống như chặt cây hay đốt rừng???

Phí phạm gỗ, phí phạm nước, phí phạm cây.

Bây giờ dùng thứ gì cũng thấy thật lãng phí tài nguyên môi trường.

Có lẽ chỉ có giết người là không phí phạm.

Quá đông đúc, quá hổ lốn, quá ảnh hưởng đến mỹ quan.

Hahaha.

Nhưng bây giờ đến nhìn con người còn muốn ói, ngẫm lại thì quả thực mình làm không được.

Đành mặc kệ vậy.

Cứ cái đà này, là loài người tự sinh tự diệt thôi.

Chẳng cần mình phải nhúng tay vào.

Trước đây còn hơi mông lung nghi ngờ. Giờ lại thấy nếu năm 2012 mà tân thế thật thì ta cũng chẳng ngạc nhiên.

Lảm nhảm mãi chán rồi. Chỉ muốn nhắc nhở các bạn trẻ nên tranh thù lúc còn kịp mà bảo vệ môi trường đi.

Ta bay đây.