Wednesday 6 July 2011

Trầm Vương Gia ♥♥♥

My most favorite character from Kungfu Panda II ♥♥♥ :


Ps: Ảnh có độ lừa tềnh cao XD

Hầy ta xem Kungfu Panda chẳng thấy hay gì cả (*=__=*), chỉ thấy được cái kĩ xảo, ghét con gấu kinh khủng (*>o<*) a~. Dưng mà thích Trầm Vương Gia :">. 

Xem xong hoàn toàn không nhớ nổi cốt truyện, đúng là phim thiếu nhi, đơn giản đến mức ta không nhớ nổi cái kết (*=__=*), xem xong nhớ mỗi cái đuôi của Trầm Vương Gia XD. Còn nữa, nói về nghệ thuật Kungfu thì Trầm Vương Gia múa đẹp nhứt a~, ta theo chủ nghĩa tôn vinh cái đẹp (*^__^*), thế cho nên càng ghét gấu, không đẹp cũng chả đáng yêu, có mỗi lúc nhỏ coi được. Aizzzz, ta mà ghét cái gì thì ghét ghê lắm, sỉ vả hạ thấp nhiều lắm, thế cho nên phải dừng ở đây thôi (*=__=*)

Không biết có ai xem thấy giống ta không :"<

Friday 1 July 2011

From PG

Hôm nay lên PG Hai Bà Trưng chơi ngồi nghĩ truyện viết cho Bình Bình.


Hơ hơ mà ta chưa viết xong a~ (*^o^*)~ *phủi đít chạy*

Tuesday 28 June 2011

Nhật ký mèo què

  Ai nha :"<

Chiều nay ta đi chơi, vô tình thế nào nhặt được một chú mèo què

Mèo sơ sinh, vẫn còn dây rốn, chắc mới cỡ 3 ngày tuổi *aizz*

Không biết làm thế nào đành mang về nhà, mang về rồi mới để ý, chân bé cưng bị tật. Ngoài cái đuôi bị quặp thì chân phải cũng bị tật. Chân phải ngắn hơn chân trái và quặp vô trong, trông cứ như bị thiếu một khúc xương ấy. Lúc bò cứ phải lết lết một chân trông đáng thương vô cùng :((

Có lẽ là dị tật do giao phối cận huyết TT^TT. Khổ thân em nó, bị bỏ rơi.

Ta còn chưa biết phải nuôi ra sao đây :"<

Tối nay thấy bé nằm ngủ mà cứ gặm gặm chân, chắc là đói lắm. Pha sữa bò thì lại sợ đau bụng TT^TT.

Chắc ta phải ra ngoài mua sữa cho baby thôi.

Bình Bình mau về giúp ta nuôi mèo.

Friday 3 June 2011

Summer Cycling In Hot Weather

Chiều nay, sau một tuần tự kỷ không bước nửa bước ra khỏi phòng, xét thấy hôm nay là mùng Một trời không trăng không sao, Sensei đã quyết tâm ra ngoài lượn phố. Không ngờ rằng trong chuyến lượn phố này lại gặp được một cảnh tượng liêu nhân hiếm thấy giữa lòng Hà Nội. Ngày ma quỷ ra đường không ngờ với ta lại là ngày tốt a ngày tốt a =)).


Lúc đó ta đang thong dong đầu óc lòng thòng bay đi đâu đó, cứ liêu phiêu giữa phố Phan Đình Phùng và đường Hoàng Diệu, thì chợt thấy một chiếc xe đạp ngân sắc thanh thanh lượn qua, phong thái chậm rãi mà tiêu sái.

Trên xe là hai nam nhân, không, phải gọi là hai tiểu nam hài, độ tuổi trung gian giữa thanh niên và thiếu niên, có lẽ là tầm mười sáu hay mười bảy tuổi gì đó, vừa đi vừa cười cười nói nói.

Xét về tư sắc thì cả hai tiểu nam hài hoàn toàn không có gì đặc biệt, hoàn toàn không phải kiểu thiếu niên mi thanh mục tú mang vẻ đẹp mỹ miều như trong tiểu thuyết, bất quá lại trắng trẻo sạch sẽ hiếm thấy, toát ra thứ tư vị cực hảo. Dáng người thanh mảnh, không mập mà cũng không ốm. Nói thật nếu đi riêng thì cả hai trông đều giống tiểu thụ :)).

Kiểu đó mới là kiểu thụ lý tưởng của ta a~.

Hoàn toàn không phải là mỹ nhân nhưng lại có được tư thái khác người. Không phải loại thức ăn trang trí bắt mắt mà là loại bề ngoài đạm mạc nhưng hương vị thì cực hảo.

Nhưng điều làm ta chú ý nhất, chính là tư thế của hai bé lúc đó ^3^.

Bé công (có lẽ vậy), ngồi ở yên trước, chậm rãi mà bình ổn giữ tay lái. Còn bé thụ, hoàn toàn không phải ngồi ở yên sau ôm bé công, mà lại ngồi ở đằng trước bé công, chân đặt trên tay lái, cả người đổ vào lòng bé công, tư thế có thể gọi là ... cực kỳ nguy hiểm nha (theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng). Các tiểu hài tử chớ bắt chước chớ bắt chước :">.

Tất nhiên con phố lúc đó rất vắng, thực tình thì nó hầu như lúc nào cũng vắng, cho nên hai bé rất thoải mái mà vừa ngoạn vừa nói nói cười cười. Chắc chỉ có ta cứ ngây ngây ngốc ngốc mà len lén đi theo phía sau. Mà hai bé hình như đang rơi vào thế giới riêng nên hoàn toàn coi Tiểu Lam ta là ruồi muỗi vo ve. Bất quá thế lại càng tốt XD.

Trời mùa hè nóng nực, cả hai tiểu nam hài đều bận một bộ áo phông và quần ngố ngắn. Quần của hai bé đều có màu be (quần đôi chăng??? XD), bất quá quần bé công có sẫm hơn một chút. Bé thụ mặc áo phông trắng còn bé công là áo phông màu đỏ tía, trầm trầm mà chất :)).

Bé thụ thì cao cỡ 1m75 - 1m77 (ước chừng), còn bé công cỡ 1m77 - 1m79. Dáng thanh da trắng. Bất quá như đã nói ở trên, bé thụ hoàn toàn không nhỏ nhắn gì, dáng thụ gần đạt mức tiêu chuẩn, không gầy nhưng luôn tạo cho người ta một cỗ mỹ cảm thật mảnh khảnh mà cân đối. Cho nên ta thật khâm phục bé công, vừa đỡ bé thụ ngồi trong lòng, vừa rất thong dong mà bình ổn đạp xe đạp. Hoàn toàn không có một chút khó khăn gì, vẫn cúi xuống mỉm cười trò chuyện với bé thụ. Thậm chí một chút thở dốc cũng không có, mặt vẫn trắng trẻo hoàn toàn không ửng lên vì vận động. Mà bé công quả thực còn có phần gầy hơn so với bé thụ, cân đối nhưng tạo cho người khác cảm giác còn mảnh khảnh hơn. Ta tự hỏi sức mạnh kia bé lấy từ đâu ra??? Tình yêu chăng??? (*O*) 

Cảnh hai bé trò chuyện thực tình rất đáng yêu a~. Đôi mắt bé thụ dưới cặp kính trắng cứ cười híp lại (vâng, bé í đeo kính, còn bé công thì không). Bé công đáp lại bằng nụ cười cực kỳ ôn nhu và ánh mắt dịu dàng. Nhắc lại một lần nữa a~, hai bé hoàn toàn không đẹp, gương mặt không có một điểm đặc biệt, chỉ là trắng trẻo ngon miệng. Tư thế đạp xe của hai bé quả thực còn có phần kì quái, lại nguy hiểm. Nhưng dưới con phố thanh vắng, ánh nắng xuyên qua tán lá dày mà chiếu lên nụ cười của hai bé, gió còn phiêu diêu thổi nhẹ, những cánh hoa phượng đỏ, bằng lăng tím, dâu da xoan trắng, lá khô vàng, cứ thế mà tung bay phiêu động xung quanh hai tiểu nam hài. Khung cảnh lúc đó, vừa liêu nhân, vừa mị hoặc, lại tuyệt động lòng người, thật làm cho người ta không thể rời mắt được. Một cảm  giác ấm áp hạnh phúc vô cùng. Ơi hỡi thế gian tình là chi ~~~? Hỡi thế nhân ơi ái là gì ~~~? OTL=3
I am going crazy !!!

Monday 16 May 2011

Sensei lười quá Bình Bình ạ!!!

Xin lỗi Bình Bình nhá nhưng độ này Sensei lười quá đi a~~~~~

Thế cho nên tiến độ Hương thủy sắp tới sẽ chậm lắm :))

Cỡ 1 tháng 1 chap chăng :d

Vì Sensei cảm thấy mình cần thêm thời gian để rèn luyện vốn từ Hán Việt

Bù lại Sensei sẽ viết song song 1 truyện khác cho Bình Bình xem

Bằng giọng văn bình thường thôi cho nó dễ :))

Chẳng hạn truyện của Mã tổng và Bình Bình

Hoặc truyện hai anh thư sinh trong Văn Miếu Quốc Tử Giám chăng (cái này đang có ý tưởng a~)

Bình Bình đồng ý thì Sensei viết nhá :D

Saturday 7 May 2011

Bút Chì Gỗ



Sensei thì lúc nào cũng dùng bút chì gỗ.

Để vẽ thì khỏi nói rồi.

Nhưng cho dù là viết truyện, hay ghi bài giảng ở trên lớp, cũng vẫn là bút chì gỗ.

Bút chì gỗ không biết từ khi nào đã trở thành vật bất lý thân của Sensei.

Nhưng hôm qua lúc đang gọt bút chì, tự nhiên lại nghĩ thế này...

Dân số thế giới năm 2011 là khoảng bảy tỷ người, tức là một số bảy và chín số không (ở phía sau).

Trong đó có khoảng một tỷ người sử dụng bút chì gỗ (ước tính cá nhân của Sensei).

Trung bình một người một năm sử dụng hết ba cái bút chì gỗ. (Đấy là mức độ sử dụng tiết kiệm đến tối thiểu, không loại trừ trường hợp có người phí phạm dùng chưa được nửa cái đã vứt đi.)

Riêng Sensei thì một năm hết khoảng tám cái, đã dùng đến mức lúc đem đi gọt thì bút chì lọt thỏm vào cái lỗ của cái gọt bút. Không rút ra được, phải lấy compa mà khều.

Tiếp tục với số liệu khi nãy. Từ các phân tích phía trên ta thấy được một năm có khoảng ba tỷ cái bút chì gỗ được tiêu thụ (tức là một số ba và chín số không).

Khối lượng của một cây bút chì gỗ là khoảng hai mươi lăm gram.

Vậy cứ hai mươi ngàn cây bút chì gỗ sẽ có sức nặng tương đương với một cây gỗ lớn nặng nửa tấn,

Ba tỷ cây bút chì gỗ lại ứng với một trăm năm mươi ngàn cây gỗ lớn nặng nửa tấn.

Một trăm năm mươi ngàn cây gỗ lớn thì không biết ứng với bao nhiêu khu rừng??? Diện tích rừng bây giờ thu hẹp lại nhiều nên rất khó ước tính.

Nhưng nói đến đây có thể thấy một năm, chỉ với bút chì gỗ, con người ta tiêu thụ hết bao nhiêu tài nguyên.

Và sự thực là bút chì gỗ vốn thường được làm từ gỗ ép tái chế. Đương nhiên sẽ chẳng mấy ai chặt cây để làm bút chì gỗ.

Nhưng người ta lại chặt cây nhiều với mục đích khác.

Và những mục đích ấy tiêu thụ số lượng gỗ lớn hơn làm bút chì rất nhiều.

Thật phí phạm.

Bây giờ đến cả dùng bút chì gỗ mà Sensei cũng thấy thật là phí phạm. Tự hỏi mình có nên giữ lại số gỗ vụn còn thừa khi gọt bút chì hay không? Nhưng liệu người ta có cẩn thận phân loại từng mảnh vụn ấy ra mà đem đi tái chế? Hay lại vô tư mà vứt bỏ giống như chặt cây hay đốt rừng???

Phí phạm gỗ, phí phạm nước, phí phạm cây.

Bây giờ dùng thứ gì cũng thấy thật lãng phí tài nguyên môi trường.

Có lẽ chỉ có giết người là không phí phạm.

Quá đông đúc, quá hổ lốn, quá ảnh hưởng đến mỹ quan.

Hahaha.

Nhưng bây giờ đến nhìn con người còn muốn ói, ngẫm lại thì quả thực mình làm không được.

Đành mặc kệ vậy.

Cứ cái đà này, là loài người tự sinh tự diệt thôi.

Chẳng cần mình phải nhúng tay vào.

Trước đây còn hơi mông lung nghi ngờ. Giờ lại thấy nếu năm 2012 mà tân thế thật thì ta cũng chẳng ngạc nhiên.

Lảm nhảm mãi chán rồi. Chỉ muốn nhắc nhở các bạn trẻ nên tranh thù lúc còn kịp mà bảo vệ môi trường đi.

Ta bay đây.

Tuesday 3 May 2011

香水有毒 Hương Thủy Hữu Độc -- Bình Độc thứ hai

(Bản thô)
                      *****************************

                                  Author: Tiểu Lam.
                                  Editor: Mã Tổng Biên.
                                  Reader (nhiệt huyết): Bình Bình.
                                  Illustrator: Tiểu Lam.

                      *****************************

                       Đệ Nhị Chương: Huy.
                                                    
Trong một căn phòng nhỏ vỡ nát tại một tư gia khuất sâu trong ngõ vắng, một nhóm bốn nam nhân đang lạnh lùng trừng mắt nhìn một nam tử tóc tro bạc.

Mà nam tử tóc tro bạc cũng lạnh lùng nhìn lại. Dù chỉ có một mình, nhưng so với đấu khí của bốn người kia thì không hề thua kém chút nào, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.

Tên của nam tử là Mã Kiến Bình, là một kẻ lang thang phiêu bạt khắp nơi. (nhắc lại, đề phòng trường hợp độc giả quên mất XD)

Hai bên đấu thị một hồi lâu. Lớp bụi khói từ đống gạch ngói vỡ nát khi nãy bị sát khí thoát ra từ năm nam nhân làm cho bay lên, cứ thế lưu động xung quanh cả sáu người. Trời đã sâm sẩm tối, khung cảnh nhập nhoạng chẳng thể nhìn rõ mặt người. Mọi thứ trở nên huyền ảo đến lạ kỳ.

Một nam nhân tay cầm trường đao, có vẻ như đã mất kiên nhẫn, liền một bước phóng về phía nam tử tóc bạc, trường đao cũng thuận thế quét một đường bỏng rát, quật thẳng vào nam tử.

Nhếch khóe miệng lên cười nhạt, Mã Kiến Bình không thèm né tránh đường đao vừa rồi, tay trái cầm trường kiếm nhẹ nhàng vũ một đường, đã hất cả người cả đao đối phương bật ngược trở lại.

“Nga? Muốn cùng ta đối đầu ư?? Là các ngươi xui xẻo thôi.”

Tuy rằng cái tên Mã Kiến Bình trên giang hồ chằng được ai biết đến, nhưng như thế không có nghĩa là hắn không mạnh. Chẳng qua hắn không muốn chuốc rắc rối vào thân thôi. Làm một nam nhân bình thường chẳng phải an nhàn và tự do hơn sao? Nổi tiếng chỉ rước thêm nguy hiểm. Đạo lý này hắn hiểu hơn ai hết.

Hắn cũng biết, người có thể thực sự cùng hắn đối đầu, quả thực, trên giang hồ  có không quá năm người.

Mà bốn nam nhân trước mặt, dù nội lực thuộc vào hàng cao thủ, nhưng so với hắn, vẫn chẳng khác nào bốn con lừa tầm thường so với Bạch Long Mã. (lại chém :d)

Thực ra hắn vốn không có ý định làm to chuyện, bất quá, đối phương đã có sát ý, lại còn chặn đường hắn đi, hắn cũng phải đáp lễ cho thỏa đáng.

Nhóm nam nhân kia thấy đồng bọn bị quật lại, tức thì, hai trong số đó liền đồng loạt xông lên, chỉ để lại một người vẫn tiếp tục chế trụ tiểu cô nương khi nãy.
              
Nam nhân mặc hắc y dùng trường kiếm trực tiếp đối đầu với Mã Kiến Bình. Tên còn lại thì vòng ra phía sau hắn, quét một đường đao.

Trước sau đều bị phục kích, nhưng nam tử tóc tro bạc lại không hề nao núng, thậm chí còn không thèm nhúc nhích. Đến lúc thanh trường kiếm cùng đường đao sắc bén kia sắp sửa chạm đến người hắn, thân ảnh Mã Kiến Bình đột nhiên nhòa đi, thoắt một cái đã tránh đi hai đòn tấn công vừa rồi bằng tốc độ mắt thường không thể thấy được.

 Mà hai kẻ kia thì đương nhiên không kịp trở tay, đem đòn tấn công của mình quật thẳng vào nhau.

Hắc y nam nhân phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng tránh đi trường đao. Nhưng tên đồng bọn kia thì căn bản là né không kịp, bị chính kiếm của hắn lộng trọng thương, nằm phủ phục trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Nam nhân thấy vậy không khỏi hai mắt nổi lên gân máu, tràn ngập hận ý nhìn về phía Mã Kiến Bình, kẻ vốn đã bay lên nóc nhà mà cười như điên.

“Hắc hắc, là các ngươi tự sinh tự diệt! Hắc hắc!”

Như thế này mới vui a. Hắn còn chưa động tay động chân, đối phương đã tự lộng thương đồng bọn, lại còn khiến y tức lộn ruột. Hảo vui, hảo vui.

“Hắc hắc. Ôi ta đau bụng quá…”

Cười lăn lộn một hồi, Mã Kiến Bình phải ngồi thẳng lại để thở. Quả thật là mệt a. Hắn lấy vạt áo chấm chấm nước chảy ra ở khóe mắt.

Mà cái kia nam nhân thì đã tức đến độ ngay cả mặt cũng đen lại, nhưng vẫn không trực tiếp tấn công Mã Kiến Bình. Hắn hội hiểu được, võ công của kẻ này thật không tầm thường. Dù nãy giờ y chỉ đùa giỡn, đã khiến nửa trong số bọn hắn phải trọng thương.

Một mình hắn, vốn không phải là đối thủ của nam tử tóc bạc kia.

Vả lại, nhiệm vụ được giao vẫn phải đặt lên tiên quyết. Không nên vì một kẻ lang thang không rõ lai lịch mà lỡ dở đại sự.

Tiểu tử kia dường như cũng không có ý ngăn cản nhiệm vụ của bọn hắn. Dù sao cũng coi như bọn hắn động thủ trước.

Nghĩ nghĩ, hắn quyết định mặc kệ Mã Kiến Bình. Quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương đang bị đồng bọn của hắn chế trụ, nam nhân kéo lê thanh trường kiếm dính máu tiến lại phía hai người nọ. Mũi kiếm quét dưới nền đá hoa tạo nên thứ âm thanh rin rít cực kỳ khó chịu.

Mã Kiến Bình thì lại vô cùng ngạc nhiên. Hắn hãy còn đang muốn giỡn thêm chút nữa. Mà nam nhân kia lại cư nhiên lờ hắn đi. Lúc đầu là tức giận, nhưng về sau, không hiểu sao hắn lại cảm thấy tò mò.

Từ cái lỗ hổng lớn trên mái nhà, Mã Kiến Bình lẳng lặng ngồi quan sát đánh giá sự việc.

Dựa vào sát ý cực lớn cùng thanh trường kiếm lăm lăm trên tay kia, đương nhiên hắn hiểu bốn nam nhân này đối với tiểu cô nương chính là muốn giết.

Mà từ vị trí trên mái nhà, lần đầu tiên, Mã Kiến Bình được mục kích sở thị dung nhan tiểu cô nương.

Tuy mái tóc đã bị cắt ngắn một cách nham nhở, nhưng nàng quả thật là một trang dung nhan tuyệt sắc. Lớn lên hẳn sẽ khuynh nước khuynh thành, có thể khiến nam nhân phải đổ máu.

Bất quá, cái khiến Mã Kiến Bình hắn ta phải giật mình, hoàn toàn không phải là dung nhan của nàng.

Làm hắn hội kinh ngạc, chính là đôi mắt kia.

Đôi mắt dường như đang nhìn chằm chằm vào hắn, lại tựa như không nhìn. Tròng mắt đen láy vô hồn đến kỳ lạ, vô cùng xa xăm, xuyên qua hắn mà hướng về phía bầu trời đêm đen thẫm.

Thanh trường kiếm kia từ từ nâng lên, nhưng song đồng nàng vẫn không hề dịch chuyển, cứ một mực hướng phía Mã Kiến Bình mà khán. Cận kề với cái chết, nhưng nàng không chút sợ hãi, một cái cũng không nhìn, một tiếng cũng không kêu.

Đột nhiên lại làm cho nam tử tóc bạc có một cảm giác kì lạ.

Cái cảm giác này, phải chăng, hắn đã gặp ở đâu rồi??

Trái tim bỗng đau thắt lại, bất giác giật mình sờ lên ngực, đôi mắt hắn vẫn mở to, không thể nào dịch chuyển khỏi cảnh tượng kia.

Trường kiếm đã được nâng lên cao, hướng thẳng phía trái tim tiểu cô nương mà hạ xuống…


                              oOo Đệ Nhị Chương hoàn oOo
                             ************************

Bạn Huy và bạn Bình bốn mắt đã gặp nhau :)), theo đúng sở nguyện của Bình Bình nhiệt huyết đích độc giả a~. 

Thằng Bình vẫn chưa biết em Huy là con trai :d. Chap sau không biết có đủ để Sensei chèn cảnh nóng bỏng vào không *cười gian tà*.

Sensei phải đi đọc Yaoi với Danmei với Gay Video để lấy kinh nghiệm đây *tung ta tung tăng*.

Muộn một ngày, sorry Bình Bình nha :">.

Monday 25 April 2011

香水有毒 Hương Thủy Hữu Độc -- Bình Độc thứ nhất

            
                      *****************************

                                  Author: Tiểu Lam.
                                  Editor: Mã Tổng Biên.
                                  Reader (nhiệt huyết): Bình Bình.
                                  Illustrator: Tiểu Lam.

                      *****************************
                              
              Đệ Nhất Chương: Mã Kiến Bình.

"Đứng lại! Đồ ăn quỵt!"

Trong một tửu lâu nho nhỏ nằm giữa phố chợ, một lão bản dáng người nhỏ thó lao vội ra cửa, hét váng lên.

Dẫn theo hai thanh niên dáng người vạm vỡ, lão bản tay lăm lăm cây gậy trúc, cố tìm cho bằng được kẻ ăn quỵt vốn sớm đã lẩn vào đám đông mà tẩu nhanh như gió. Thoắt cái đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

"Con mẹ nó! Đồ chết tiệt! Đợi ta bắt được ngươi  xem ta có đánh chết ngươi không!"
"Khốn kiếp mà! Đã là thời buổi kinh tế suy thoái (Sensei chém tí :d) khó kiếm ăn rồi, lại còn gặp phải cái loại ăn quỵt này!"

Lão nam nhân vừa vò đầu gào lên thê thảm, vừa quật gậy trúc tứ tung như để xả bớt hỏa nộ đã lên đến đỉnh đầu. Người đi đường nhìn thấy lão đều vội đứng tránh ra một góc.

Lão có ngờ đâu, tên ăn quỵt vẫn đang tọa ngay trên đầu lão mà chế giễu.

Trên một mái nhà ngói nâu mang vẻ cổ kinh rêu phong, một nam tử có mái tóc màu tro bạc thoải mái ngồi khoanh chân, ánh mắt mang tiếu ý nhìn xuống con phố nhỏ nơi có ba nam nhân đang lùng sục hắn. Cánh môi đạm màu không kiềm chế được mà khẽ câu lên một mạt cười tự mãn.

"Hắc hắc! Ông nội các ngươi ở đây cơ mà. Muốn bắt được ta ư?? Cỡ các ngươi thì vạn năm cũng không có cửa nhá!"

Kẻ ăn quỵt cười ngạo nghễ, tóc mái lòa xòa che hết hơn nửa khuôn mặt. Một dải lụa nhỏ màu trắng nhẹ nhàng buộc gọn mái tóc dài của hắn về phía sau lưng. Nếu không phải vì hắn có một thân hình rắn chắc, cao lớn và khỏe mạnh, nhìn lướt qua, không ít người sẽ nghĩ đây là một lão nam nhân.

Tên của nam tử là Mã Kiến Bình. Và, quả xứng với dòng họ Mã, hắn cũng chẳng khác nào một con ngựa hoang cứ phiêu bạt khắp nơi. Tất nhiên, với một kẻ lang thang không nhà không tiền, ăn quỵt đã trở thành thói quen cố hữu của hắn.

Nam tử vẫn bình thản ngồi trên mái nhà, muốn tiện thể hóng chút gió trời và ngắm cảnh hoàng hôn. Đã là xế chiều, bầu trời phía xa nhuộm một màu đỏ ối. Ánh sáng dát vàng trải lên mọi cảnh vật. Khung cảnh yên bình và tĩnh lặng đến lạ thường.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lay động mái tóc dài. Tóc mái màu tro bạc khẽ bay lên, để lộ ra gương mặt cực kỳ tuấn mỹ. Đôi tử mâu màu lục sẫm nhìn xa xa về phía chân trời, từ đáy mắt lóe lên ánh vàng của hoàng hôn.

Cứ thế mà trầm lặng ngồi bất động hồi lâu, gương mặt tựa ngọc khắc tắm trong ráng chiều.

Là một nam tử trưởng thành khỏe mạnh, đến cả dáng ngồi cũng cao lớn, vậy mà lúc đó, giữa cảnh hoàng hôn yên ả, trông hắn bỗng thật nhỏ bé và cô độc...




Chợt có tiếng rắc.. rắc...

Chỗ mái ngói nơi nam tử đang ngồi bỗng đổ sụp xuống.

"Con mẹ nó!"
"Ông nội ngươi mới mang tâm hôn thơ ca mà ngắm cảnh được một chút..."
"Cái nhà này, mái ngói sớm đã mục ruỗng như vậy rồi, sao không đi sửa cho sớm đi! Để cho ta phải ngã đau như vậy!" ( đã ngồi trên mái nhà nhà người ta mả còn...)

Vừa lẩm bẩm rủa thầm trong miệng, vừa lấy tay phủi phủi y sam đã nhiễm bẩn, hắn từ từ chống tay đứng dậy, quất quất mái tóc dài cho rơi bớt gạch ngói.

Thằng người đứng lên, mới nhận ra bản thân đã rơi xuống nơi không nên rơi.

Trước mắt hắn là bốn nam nhân thể hình cường hãn, đứng vây quanh một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương bị áp ngã dưới mặt đất, một bàn tay rắn chắc chế trụ ngay nơi yết hầu, tay chân tiểu cô nương cũng đều bị giữ chặt. Một nam nhân trong đó còn lăm lăm trên tay một thanh đao sáng quắc. Nhìn vào cái tình cảnh này, thật không biết chúng đối với tiểu cô nương kia là muốn giết hay là muốn hiếp. (đoạn này dùng từ hơi bạo, nhưng mà Sensei thích thế :">)

Cả bốn nam nhân đều trợn tròn mắt lên nhìn hắn, hẳn nhiên là vì quá bất ngờ mà chưa kịp phản ứng.

Mà nam tử tóc xám tro cũng vì bất ngờ mà đứng lặng một hồi lâu. Đến hết thời gian uống nửa tách trà, mới chợt nhận ra sự thất thố của bản thân, vội bôi ra một nụ cười xuề xòa, tựa tiếu phi tiếu mà lùi lại.

"A, thật có lỗi quá, không biết các vị đại nhân đây đang vui vẻ. Là lỗi của tại hạ, lỗi của tại hạ."
"Tại hạ sẽ đi ngay đây, không làm phiền tứ vị ca ca vui vẻ với tiểu cô nương nữa."

Thời buổi loạn lạc, hắn cũng chẳng rảnh hơi mà đi làm đại hiệp cứu nhân độ thế hay chõ mũi vào chuyện của người khác. Nhất là bốn nam nhân trước mặt kia, nhìn qua đã biết không phải loại tầm thường rồi. Hắn lại vốn là kẻ cực ghét chuốc rắc rối và phiền toái vào thân. Thế cho nên, tẩu vi thượng sách.

Lùi một bước, khẽ quay người lại, nam tử tóc tro xám vừa định nhón chân phóng qua cái lỗ chính hắn vừa mới đục trên nóc nhà mà tẩu, thì đột nhiên, một cỗ lực đạo phi thường thể hiện rõ sát ý hướng phía hắn mà phóng tới.

Khẽ xoay người về bên trái tránh đi chưởng lực cực đại vừa rồi, nam tử ngay lập tức rút kiếm ra thủ thế.

Chưởng lực vừa rồi bay thẳng về phía bức tường, liền vang lên một tiếng nổ lớn, gạch ngói bay tứ tung. Căn phòng sớm đã vỡ ra một mảnh toang hoác.

"Đã nhìn thấy bọn ta hành sự, ngươi nghĩ rằng sẽ dễ dàng mà rời đi như thế hay sao?"

Một thanh âm trầm thấp vang lên, một nam nhân mặc hắc sắc y phục, nhìn có vẻ là thủ lĩnh của nhóm bốn người nọ, cười lạnh mà nhìn hắn bằng ánh mắt sắc nhọn.

"Nga? Hành sự? Chỉ là vui đùa với một tiểu cô nương, các ngươi cũng thật là dễ xấu hổ đi."

Trong đầu lóe lên ý cười mỉa mai, nam tử tóc tro bạc cũng cười lạnh mà đối lại.

"Ta đã định sẽ an bình mà rời đi."
"Bất quá, là các ngươi ép ta."
"Vậy thì, cũng đừng trách sao ta độc ác."

Nói rồi, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười gằn, dưới mái tóc xám, đôi tử mâu màu lục của hắn đã dần sẫm lại.

                                              oOo Đệ Nhất Chương hoàn oOo
                                              ************************

 Xin tạ tội với Ban Biên tập vì đã nộp bản thảo muộn một ngày (thực ra là một tuần).

*quỳ gối đê đầu* Mong Ban Biên tập niệm tình mà bỏ qua cho, Tiểu Lam Sensei còn có mẹ già và đàn em nheo nhóc ở nhà.

*khóc lóc thảm thiết* Lần sau Sensei hứa sẽ nộp bản thảo đúng hạn.

Saturday 16 April 2011

香水有毒 Hương Thủy Hữu Độc -- Văn Án

                      *****************************

                                  Author: Tiểu Lam.
                                  Editor: Mã Tổng Biên.
                                  Reader (nhiệt huyết): Bình Bình.
                                  Illustrator: Tiểu Lam.

                      *****************************

......
Có lẽ hắn không nên gặp con người đó.
Vạn lần không nên gặp con người đó.
......
Nếu không gặp, hẳn hắn sẽ không phải đối mặt với đoạn quá khứ đau khổ mà hắn không muốn nhớ lại.
Nếu không gặp, hẳn hắn sẽ không phải mở ra một tương lai u buồn đầy rẫy những hiểm nguy và dằn vặt.
Nhưng đây chỉ là suy luận cá nhân của riêng hắn.
.......
Quá khứ của hắn vẫn tồn tại, cho dù hắn có gặp người kia hay không.
Tương lai của hắn đã được định đoạt, cho dù hắn có không muốn gặp người kia đến thế nào đi chăng nữa...
....
Người kia, chính là nguyên căn của mọi sự.....
....Là đầu dây mối nhợ cho mọi nỗi đau mà hắn phải gánh chịu.
.....
Vậy thì thà rằng. hắn ước người kia không tồn tại.
Ước cho người kia hoàn toàn biến mất.
......Nhưng hắn lại không thể....
.......
Người kia, không biết từ lúc nào, đã chiếm được một phân lượng quá lớn trong lòng hắn.
.....Khiến cho trái tim hắn không thể chối bỏ.
....Nhưng những vết sẹo trong lòng hắn, lại không thể chấp nhận.....
......
Khiến cho hắn...
...đau đớn đến tột cùng...
..................
....Nhưng những người xung quanh hắn...
.....cũng không ai là không đau....

                             oOo  Văn Án Hoàn oOo
                             ******************

Monday 4 April 2011

枫无涯 Phong Vô Nhai -- Foxes Version

               
"Khôi Nguyệt Ma đại thúc bị một đám mỹ nhân tiểu công đủ màu sắc vây quanh.
 Thật giống trong truyện của ta."
                                                      -- Trích lời tác giả Heisei 黑色禁药 --

Cái nì làm tui chết cười ạ XD.

Monday 28 March 2011

NGỌN LỬA NHIỆT HUYẾT CỦA TUỔI TRẺ

                                
           Dạ chỉ là cái bóng đèn ở Bờ hồ chụp qua ống kính máy ghẻ thôi ạ  :">.

Saturday 26 March 2011

ALLA FIERA DELL'EST



Một bài Folk Song rất thú vị của Italia, đất nước mà H'azul chuẩn bị đặt chân đến (Nếu có thể :)))
Hôm trước mình được học bài hát này. Đoạn chơi guitar ở đầu bài hát hay kinh khủng. Mình nghĩ mình sẽ thử tập bài này xem sao :)).
Alla fiera dell'Est, do Angelo Branduardi trình bày.


Alla fiera dell'Est                                       Ở một hội chợ miền Đông


Alla fiera dell'est,                                        Ở một hội chợ miền Đông,
per due soldi                                              chỉ với hai đồng
un topolino mio padre comprò...         cha tôi mua  về một con chuột nhắt...
E venne il gatto                                           Và rồi một con mèo đến
che si mangiò il topo                                   ăn mất con chuột
che al mercato mio padre comprò... mà cha tôi đã mua ở một hội chợ miền Đông...
Alla fiera dell'est,                                       Ở một hội chợ miền Đông,
per due soldi                                              chỉ với hai đồng
un topolino mio padre comprò...          cha tôi mua về một con chuột nhắt...  
E venne il cane,                                         Và rồi một con chó đến,
che morse il gatto                                      cắn chết con mèo
che si mangiò il topo,                                 đã ăn con chuột
che al mercato mio padre comprò...  mà cha tôi đã mua ở một hội chợ miền Đông...
Alla fiera dell'est,                                      Ở một hội chợ miền Đông,
per due soldi                                            chỉ với hai đồng
un topolino mio padre comprò...               cha tôi mua về một con chuột nhắt... 
E venne il bastone,                                   Và rồi một cây gậy đến,
che picchiò il cane,                                   đánh chết con chó,
che morse il gatto,                                    đã cắn con mèo
che si mangiò il topo                                 đã ăn con chuột
che al mercato mio padre comprò...    mà cha tôi đã mua ở một hội chợ miền Đông...
Alla fiera dell'est                                       Ở một hội chợ miền Đông,
per due soldi                                             chỉ với hai đồng
un topolino mio padre comprò...         cha tôi mua về một con chuột nhắt... 
E vennne il fuoco,                                    Và rồi một ngọn lửa đến,
che bruciò il bastone,                               thiêu cháy cây gậy,
che picchiò il cane                                   đã đánh con chó
che morse il gatto,                                   đã cắn con mèo
che si mangiò il topo                                đã ăn con chuột
che al mercato mio padre comprò...   mà cha tôi đã mua ở một hội chợ miền Đông...
Alla fiera dell'est                                      Ở một hội chợ miền Đông,
per due soldi                                           chỉ với hai đồng
un topolino mio padre comprò...         cha tôi mua về một con chuột nhắt... 
E venne l'acqua                                      Và rồi một con nước đến
che spense il fuoco                                  dập tắt ngọn lửa
che bruciò il bastone,                              đã đốt cháy cây gậy,
che picchiò il cane                                   đã đánh con chó
che morse il gatto,                                   đã cắn con mèo                  
che si mangiò il topo                                đã ăn con chuột                
che al mercato mio padre comprò...   mà cha tôi đã mua ở một hội chợ miền Đông...  
Alla fiera dell'est                                      Ở một hội chợ miền Đông,
per due soldi                                           chỉ với hai đồng     
un topolino mio padre comprò...        cha tôi mua về một con chuột nhắt...         
E venne il toro                                         Và rồi một con bò đến      
che bevve l'acqua                                    uống mất con nước                                                                   
che spense il fuoco                                  đã dập tắt ngọn lửa   
che bruciò il bastone,                              đã đốt cháy cây gậy     
che picchiò il cane                                   đã đánh con chó  
che morse il gatto,                                   đã cắn con mèo             
che si mangiò il topo                               đã ăn con chuột         
che al mercato mio padre comprò...  mà cha tôi đã mua ở một hội chợ miền Đông...         
Alla fiera dell'est                                     Ở một hội chợ miền Đông,           
per due soldi                                          chỉ với hai đồng                    
un topolino mio padre comprò...        cha tôi mua về một con chuột nhắt...                   
E venne il macellaio                                Và rồi một tên đồ tể đến,    
che uccise il toro,                                   giết chết con bò,
che bevve l'acqua                                   đã uống mất con nước               
che spense il fuoco                                 đã dập tắt ngọn lửa              
che bruciò il bastone,                             đã đốt cháy cây gậy           
che picchiò il cane                                  đã đánh con chó          
che morse il gatto,                                  đã cắn con mèo             
che si mangiò il topo                               đã ăn con chuột                      
che al mercato mio padre comprò...  mà cha tôi đã mua ở một hội chợ miền Đông...                     
Alla fiera dell'est                                    Ở một hội chợ miền Đông,                
per due soldi                                         chỉ với hai đồng            
un topolino mio padre comprò...       cha tôi mua về một con chuột nhắt...                 
E l'angelo della morte sul macellaio        Và rồi Thần chết đến, bên trên tên đồ tể,                       
che uccise il toro,                                  đã giết chết con bò                                             
che bevve l'acqua                                 đã uống mất con nước                                                                                                        
che spense il fuoco                                đã dập tắt ngọn lửa       
che bruciò il bastone,                            đã đốt cháy cây gậy       
che picchiò il cane                                 đã đánh con chó      
che morse il gatto,                                 đã cắn con mèo           
che si mangiò il topo                              đã ăn con chuột    
che al mercato mio padre comprò...  mà cha tôi đã mua ở một hội chợ miền Đông...                     
Alla fiera dell'est                                   Ở một hội chợ miền Đông,             
per due soldi                                         chỉ với hai đồng       
un topolino mio padre comprò...       cha tôi mua về một con chuột nhắt...                    
E infine il Signore                                 Và rồi cuối cùng là Chúa       
sull'Angelo della morte,                        ở trên cả Thần chết,
sul macellaio                                        kẻ đã đến bên trên tên đồ tể
che uccise il toro,                                 đã giết chết con bò                           
che bevve l'acqua                                đã uống mất con nước              
che spense il fuoco                              đã dập tắt ngọn lửa                
che bruciò il bastone,                          đã đốt cháy cây gậy                       
che picchiò il cane                               đã đánh con chó          
che morse il gatto,                               đã cắn con mèo                     
che si mangiò il topo                            đã ăn con chuột           
che al mercato mio padre comprò...  mà cha tôi đã mua ở một hội chợ miền Đông...

Tình hình là bài hát dân gian nào cũng có lời lẽ thật là khó hiểu. Bài này dịch sang tiếng Anh thì dễ mà về tiếng Việt thì mình cứ phải vật lên vật xuống (chắc tại là tiếng của mình :))) , cuối cùng cũng vẫn khó hiểu :)). Thôi thì có sai sót gì cũng chịu vậy, tự sướng là chính :)).